Trong lịch sử, vô số lần thiên nga đen xảy ra đã khiến nền kinh tế và thị trường chứng khoán gặp biến động. Chẳng hạn như khủng bố ngày 11/9, thảm họa sóng thần ở Đông Nam Á năm 2004, khủng hoảng tài chính 2008. Gần đây nhất chính là đại dịch COVID-19, và tiếp Chương 417: Ngươi thế nào hiện tại mới đến! Xác định đầu phiếu Tu La Môn đệ tử Đặng Thông hận nhiên địa nhìn chúng Càn Khôn Thần Giáo đệ tử, giận dữ hét: "Các ngươi có loại sát ta, nhượng ta đem bọn ngươi cẩu chân liếm khô tịnh, ta phi!" Đọc chương Cốt truyện truyện Thiên thần sa ngãKhông nơi nương tựa, nàng thiên nga cố trở về hồ của mình, nơi mình sinh ra, nhưng phải làm sao đây ? Ch. AzTruyen .Com. HOME; THỂ LOẠI. "Đúng vậy, tôi chính là thiên nga đen, tôi là nhân vật chính, các người chỉ là công cụ Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Nga Đen. Số ký tự: 0. Gửi. Bình luận Facebook. Truyện Ngôn Tình Hay . Không Yêu Thì Biến. 568,740. Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày. 49,799,135 [Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng. 66,250. Dựa vào sự kiện trên, Nassim Nicholas Taleb - chuyên gia dự báo khủng hoảng kinh tế đã đưa ra khái niệm "THIÊN NGA ĐEN" nhằm nói về những biến cố "Xác Suất Cực Nhỏ - Tác Động Cực Lớn". Theo ông, một biến cố "THIÊN NGA ĐEN" có ba đặc điểm chính: Không thể . Cùng đọc truyện Thiên Nga Đen Bị Phản Bội của tác giả Ký Thu tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Thiên Nga Đen Bị Phản Bội được viết bởi tác giả Ký Thu, truyện xoay quanh một cô gái tên là Man Man, cô ấy rất kiên cường, vẻ ngoài kiên cường của cô ấy dùng để che lấp bên trong mong manh dễ vỡ...Một cô gái yếu đuối biết bao nhiêu, đáng thương biết bao nhiêu. Còn Vấn Thiên là một người đàn ông lạnh lùng, tần nhẫn nhưng cũng là một người đàn ông dịu dàng nhất thế đọc sẽ cảm thấy ấm áp, nguôi ngoai biết bao nhiêu trước hình ảnh đau khổ, nỗi hối hận lo, lắng của anh khi mất đi Man Man và trước những gì Man Man đã phải trải qua....Mời các bạn theo dõi truyện để có cảm nhận riêng của mình. Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng Tiêu Lỗi luôn luôn không tốt, nhận được điện thoại của Đoạn Nhạn Linh, tâm trạng càng tồi tệ hơn. Cô gái này công tác ở Bộ tổng tham mưu, cùng ngành với Diệp Tiểu Hàng, từ lúc gặp anh ở một bữa ăn tối, vẫn dây dưa không dứt, làm anh đã phiền càng thêm phiền.“Lỗi...” Trước giờ Đoạn Nhạn Linh xưng hô thân thiết, nghe bạn bè của anh gọi anh như vậy, cũng gọi theo. “Nói chuyện!” Tiêu Lỗi mất kiên nhẫn. Điện thoại đã được kết nối, mà chỉ gọi tên, cả nửa ngày không nói lời nào, sao không phiền được chứ.“Anh tức giận như vậy làm gì. Anh đang ở đâu?” Đoạn Nhạn Linh vẫn nhàn nhã, đối với thái độ của anh không chút phật lòng. Theo đuổi một người đàn ông cần phải có kiên nhẫn, đặc biệt là Tiêu Lỗi không phải là một người tùy tiện, không phải cùng anh ấy lên giường là xong.“Tôi đang ở Tây Tam Hoàn, vừa qua khỏi Lục Lý Kiều.” Tiêu Lỗi vừa nói điện thoại vừa chú ý tình hình giao thông. “Thật đúng lúc, anh tới đón em nhé, em đang ở gần công viên Triều Dương, xe bị thủng lốp, đã tìm được xe kéo về.” Đoạn Nhạn Linh nhìn xung quanh, nói vị trí mình đang đứng cho anh biết.“Tôi đang ở thành Tây, cô lại đang ở Triều Dương, căn bản là không tiện đường, tự cô kêu taxi đi về là được.” Tiêu Lỗi không có tâm tư để giúp cô, muốn gác máy.“Đang là mùa hè, ban ngày trời rất nắng, anh có chút lòng từ bi được không, không cần vô tình như vậy, đến đón em nhé.” Đoạn Nhạn Linh nói xong câu này liền gác điện thoại, khóe miệng mang theo chút ý với tính tình của Tiêu Lỗi, cô đoán rất chuẩn, phải mặt dày đeo bám anh ấy, anh mới để ý đến một chút. Nếu rụt rè một chút, đối với khuôn mặt lạnh như tảng băng của anh, chỉ là hữu tâm vô lực mà Tiêu Lỗi lái xe đến, Đoạn Nhạn Linh đi tới chỗ anh, mở cửa bước lên xe. Thấy gương mặt u ám của anh, chắc là tức giận vì mình, nên thức thời không nói lời nào, trong lòng mừng thầm, cho dù không hài lòng thế nào, rốt cuộc anh vẫn đến nói rằng cô đã gặp qua không ít đàn ông, nhưng không trao trái tim cho người nào cả. Ngũ quan của Tiêu Lỗi anh tuấn, nhưng đây không phải là điểm hấp dẫn nhất của anh. Khí chất lạnh lùng của anh là hấp dẫn người ta nhất. Thậm chí có đứng trong một đám đông, thì anh cũng là người đặc biệt nhất, làm cho người ta khi nhìn thấy sẽ khó có một loại uy nghiêm bẩm sinh, nhưng không phải dạng không xem ai ra gì, trên thực tế kỹ năng giao tiếp và cách thức làm việc của anh trong mối quan hệ bạn bè rất có danh tiếng.“Đi chỗ nào?” Tiêu Lỗi khởi động xe, hỏi Đoạn Nhạc Linh. Đoạn Nhạc Linh nhíu mày nhìn anh “Em bận rộn từ sáng sớm, vẫn chưa ăn cơm, anh với em đi ăn chút gì được không?” Tiêu Lỗi cũng không phản đối. Lái xe chạy được hơn mười thước, bảng hiệu của một cửa hàng ven đường thu hút sự chú ý của Swan Gallery- một cái tên rất đặc biệt, logo của phòng triển lãm được thiết kế cũng rất đặt biệt, là một con thiên nga đen đội vương miện bằng vàng, phía bên dưới là tên cửa hàng bằng tiếng Trung Quốc được mạ anh nhìn lại lần nữa, phát hiện thấy Lâm Yến Vũ mặc một bộ váy màu đen từ trong phòng triển lãm đi ra, treo tấm bảng “mở cửa” lên. “Đang nhìn gì vậy?” Đoạn Nhạc Linh thấy anh sững sờ, phóng tầm nhìn theo ánh mắt của anh. “Không có gì.” Tiêu Lỗi thu hồi tầm mắt, tiếp tục lái hai ngày, Lý Trưởng Nhạc điều tra vẫn chưa có kết quả, Tiêu Lỗi có chút thiếu kiên nhẫn, quyết định tự đi tìm Lâm Yến Vũ nói chuyện. Để xua tan sự cảnh giác của cô, anh đặc biệt mang theo hai tấm ảnh của Mộ bước vào Black Swan Gallery, Tiêu Lỗi bị thu hút bởi cách trang trí bên trong của nó. Được trang hoàng theo phong cách Baroque *, phòng triển lãm thoạt nhìn rất trang nhã, vận dụng đèn trang trí, hoa và cây xanh để làm gia tăng vẻ lãng mạn, giữa đại sảnh chỉ có duy nhất một cái tủ trưng bày, một tác phẩm điêu khắc bằng thủy tinh- Thiên nga đen đội vương miện bằng vàng dưới ánh đèn trông càng hoa lệ và tinh xảo.* Baroque là trường phái nghệ thuật phổ biến ở châu Âu từ cuối thế kỷ 17 - đầu thế kỷ 18 theo Google.Toàn bộ đại sảnh khiến người ta vừa bước vào đã cảm thấy ấm áp và yên tĩnh, bên trái là một phòng trà– cà phê nhỏ, có quầy bar và chỗ ngồi, còn đặt một giá sách có nhiều tập tranh bằng gỗ hồ đào, có lẽ là nơi để khách xem tranh và nghỉ ngơi, hương cà phê nồng đậm phiêu đãng trong sảnh triển Tiêu Lỗi bước vào, nhân viên phòng tranh là Tuyết Nhi chủ động đón tiếp, mỉm cười khả ái “Chào ngài, mời ngài vào tham quan. Nếu cần giới thiệu gì có thể gọi tôi.”“Chào cô… Cô Lâm hiện có ở đây không?” Tiêu Lỗi suy đoán, chắc hẳn Lâm Yến Vũ là chủ nhân của phòng triễn lãm này. Cách trang hoàng và bố trí ở đây rõ ràng mang phong cách của cô quyến rũ, lộng lẫy, có một loại kìm nén không thể diễn tả Nhi có chút kinh ngạc hỏi “Người ngài nói có phải là cô Lâm Yến Vũ?” “Đúng vây, chính là cô ấy, cô ấy không phải là chủ nhân nơi này sao? Có thể mời cô ấy ra đây hay không, tôi có việc cần tìm.” Tiêu Lỗi quan sát một chút, không thấy bóng dáng Lâm Yến Vũ, không khỏi có chút thất Nhin âm thầm đánh giá anh, tuy rằng anh ta ăn mặc tùy ý, nhưng dáng vẻ không tầm thường, sau đó nói “Cô Lâm ở văn phòng trên lầu, tôi có thể giúp ông nhắn với cô ấy, xin cho tôi danh thiếp để tôi đi thông báo.”Tiêu lỗi sờ túi, nói xin lỗi “Thật xin lỗi, tôi vội vàng ra ngoài, không có mang theo danh thiếp. Phiền cô nói với cô Lâm là Tiêu Lỗi đến tìm cô ấy, tôi là bạn của Tần Tuyển.” Tuyết Nhi nghe anh nói xong lập tức hiểu rõ, nhờ một nhân viên khác tiếp đón khách, còn mình thì lên lầu tìm Lâm Yến chốc lát, Lâm Yến Vũ tự đi xuống, nhìn thấy Tiêu lỗi, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó như đã nhận ra anh, chào hỏi một cách lịch sự “Anh Tiêu, làm thế nào anh biết được nơi này?” “Một lần lái xe đi ngang qua tình cờ nhìn thấy cô.” Tiêu Lỗi thản nhiên cười với cô. Khi nhìn thấy cô, phải cố gắng kìm chế tất cả các cảm xúc, Tiêu lỗi sợ mình nhịn không được, ngón tay nắm thật chặt.“Tuyết Nhi nói anh có việc tìm tôi, tôi có thể giúp anh được những gì?” Lúc nói chuyện, giọng của Lâm Yến Vũ rất ôn nhu, nhưng biểu tình thì lạnh lùng. Tiêu Lỗi nhìn lên lầu nói “Chúng ta có thể vừa đi vừa nói không?” Lâm Yến Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu “Vào văn phòng của tôi rồi nói.”Tiêu Lỗi đi theo cô lên lầu, cầu thang khá hẹp, anh không dám đi quá gần, chỉ sợ thiếu chú ý mà va phải cô. Cô cũng giống như ngày đó, mặc một chiếc váy màu đen, nhìn kỹ thì kiểu dáng không giống lắm, cái váy này có ren viền hoa tinh xảo hơn, đôi chân trắng trẻo mảnh mai thấp thoáng dưới làn váy đen. Váy khẽ tung bay, cặp mông xoay nhẹ nhàng, cô chỉ đi lên lầu mà tư thái lại động lòng người như vậy, trạng thái động có phần đẹp hơn so với phòng ở lầu hai này, nói là văn phòng, chi bằng nói là phòng nghỉ cá nhân của cô thì có vẻ thích hợp hơn. Kệ sách trên tường có đầy đủ sách, máy hát đĩa đang phát ra âm nhạc của Tchaikovsky, là tổ khúc “Hồ Thiên Nga”, giai điệu hòa âm tuyệt vời, khi thì khí thế hừng hực khi thì nhẹ nhàng du tượng nhất phải kể tới bó hoa hồng đen trên bàn làm việc của cô, được cắm trong một bình pha lê khảm ngọc lam tương phản với đóa hoa màu đen âm u, nhưng thật kỳ lạ, bình hoa này cùng bầu không khí trong phòng lại rất hài hòa với Tình thích hoa hồng trắng, còn cô gái này lại thích màu đen, nó có đại diện cho việc hai cô không cùng một thế giới hay không? Hoặc tâm tình hoàn toàn khác nhau? Trong lòng Tiêu Lỗi nghĩ như vậy, ngồi xuống sô pha cạnh cửa Yến Vũ pha một tách cà phê cho anh. Ngũ quan của cô và Mộ Tình giống nhau như đúc, nhưng cử chỉ có chút phong tình và quyến rũ hơn. Khi anh cúi xuống, vừa vặn nhìn thấy đôi giày cao gót màu đen ở chân cô, mắt cá chân thanh nhã và tinh tế, làm cho lòng anh căng thẳng, đột nhiên kích thích tất cả hệ thần kinh cảm giác.“Ngày đó thật xin lỗi, đúng là tôi có chút thất lễ.” Gặp mặt lần đầu tiên, Tiêu Lỗi đã nhìn chằm chằm Lâm Yến Vũ nên xin lỗi. Lâm Yến Vũ nhẹ nhàng ân một tiếng “Không sao, không phải anh đã nói rằng tôi trông rất giống một người bạn của anh sao, nhìn thấy một người giống hệt bạn mình, kinh ngạc cũng là bình thường.”Tiêu Lỗi lấy trong túi ra hình chụp của Mộ Tình, đưa cho Lâm Yến Vũ “Cô Lâm, đây là bạn của tôi, cô nhìn xem, có phải bộ dáng cô ấy và cô rất giống nhau không?”Lâm Yến Vũ nhận lấy tấm ảnh, ánh mắt quả nhiên nổi lên kinh ngạc “Đúng thật, nếu anh không nói, tôi còn tưởng đây là ảnh chụp của chính mình, nhưng cô gái trong ảnh này trẻ hơn tôi.” Cô nhìn một lát, trả tấm hình lại cho Lỗi chú ý quan sát tỉ mỉ phản ứng của cô, trừ khi lúc mới nhận hình ngón tay run nhẹ ra, nét mặt của cô bình thường không có chỗ nào khác Tiêu Lỗi đang nhìn mình, Lâm Yến Vũ cũng nhìn lại anh “Anh Tiêu, anh muốn biết cái gì thì cứ hỏi tôi. Anh là bạn của Tần Tuyển nên tôi tin anh.” Nghe ngữ khí vừa khách sáo vừa xa lạ của cô, trái tim Tiêu Lỗi khẽ đau.“Cha mẹ cô Lâm có còn ở Mỹ hay không?” Tiêu Lỗi cố nén đau lòng, đi thẳng vào vấn đề. Lâm Yến Vũ cho biết “Cha mẹ tôi ly hôn đã lâu, cha tôi kinh doanh ở Mỹ, trước giờ tôi vẫn sống cùng với cha.” Lời nói ngụ ý rằng cô chưa từng đến Trung Quốc bao Lỗi suy nghĩ ý nghĩa của những lời này có thể hiểu rằng, cô chỉ có cha, không có mẹ. “Tôi nghe cô phát âm tiếng Trung rất chuẩn, nên cứ nghĩ cô từng sống ở Trung Quốc chứ.” Tiêu Lỗi dùng suy nghĩ của mình mà dẫn dắt cô. Lâm Yến Vũ nói “Cha mẹ tôi đều là người Trung Quốc, từ nhỏ họ đã dạy Hán ngữ cho tôi, và sau đó còn tìm gia sư cho tôi nữa.”“Cô có anh chị em hay không?” Tiêu Lỗi nắm chặt tách cà phê trong tay, đổi lần lượt từ tay này sang tay kia, che giấu nội tâm bất an và kích động. Lâm Yến Vũ chú ý tới cử chỉ của anh, tỉnh bơ nói “Không có, tôi là con một.”“Trên đời lại có người giống nhau đến thế, thật khiến người ta kinh ngạc.” Tiêu Lỗi ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt toát ra sự thất vọng thật sâu. Lâm Yến Vũ tựa hồ bị ánh mắt của anh làm cho xúc động, chủ động hỏi “Anh có thể cho tôi biết, người bạn này của anh đã đi đâu rồi?”“Cô ấy đã qua đời cách đây 4 năm, trong một sự cố nổ ống dẫn gas, cô ấy chỉ mới 24 tuổi.” Tiêu Lỗi dồn nén quá khứ trong lòng, thản nhiên giải thích. Lâm Yến Vũ cảm động thở dài “Chuyện đó thật bất hạnh, trẻ tuổi như vậy mà đã qua đời, chắc anh rất có cảm tình đối với cô ấy.”“Cô ấy là người tôi yêu nhất.” Tiêu Lỗi kéo dài giọng. Hai người im lặng khoảng mười giây, Tiêu Lỗi đứng dậy ra về, anh không thể ở lại lâu hơn nữa, nếu tiếp tục anh không thể đảm bảo mình có khống chế được cảm xúc hay không. Đối mặt với gương mặt giống nhau đến thế, anh căn bản không thể che giấu được cảm Yến Vũ đứng lên tiễn anh xuống cầu thang. “Cô Lâm không cần khách sao, tự tôi đi xuống được rồi.” Tiêu Lỗi từ chối, nhanh chóng rời đi. Thế nên anh không chú ý tới Lâm Yến Vũ phải tựa vào thanh vịn cầu thang bên cạnh, bàn tay nắm thật chặt lan can mới có thể đứng vững. Đưa mắt nhìn anh rời đi, đôi môi cô khẽ động, hít sâu một hơi mới xoay người trở về văn Lỗi lái xe trên đường, cân nhắc một cách cẩn thận toàn bộ chi tiết lúc gặp Lâm Yến Vũ, tất cả câu trả lời và biểu hiện trên khuôn mặt cô đều hoàn hảo, không nhìn ra sơ hở, nhưng tại sao anh lại thấy có một cái gì đó quen thuộc trên người nhiên, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu. Đúng rồi, chính là đĩa nhạc đang phát giai điệu của tổ khúc “Hồ Thiên Nga”. Lúc còn sống Mộ Tình cũng rất thích nghe tổ khúc này, cô luyện tập vũ đạo mười mấy năm, vô số lần trên sân khấu trình diễn vai nữ chính- công chúa thiên nga trong vở “Hồ Thiên Nga”.Bị vướng tà thuật nên công chúa thiên nga Odette bị ma vương và con gái của ông ta là thiên nga đen Odile biến cô thành một con thiên nga, cô đều có thể thể hiện xuất thần nhập hóa, mà bản thân cô, tựa như là một công chúa thiên nga thuần khiết, lương thiện, hoàn hảo, xinh đẹp làm say lòng phát hiện này làm Tiêu Lỗi mừng rỡ không thôi, thậm chí còn tự trách mình bất cẩn, không sớm nghĩ tới điểm này. Từ tên của phòng triển lãm là Black Swan, anh nên nghĩ đến, Lâm Yến Vũ và Mộ Tình không thể không có quan hệ. Trên thế giới không có hai người tương tự như vậy được, thậm chí ngay cả sợ thích của họ cũng giống xe lại, Tiêu Lỗi kiềm chế sự phấn khích, muốn quay lại tìm Lâm Yến Vũ lần nữa, đi thẳng vào vấn đề, hoàn toàn hỏi cô rõ ràng. Đúng lúc này, Lý Trường Nhạc gọi điện đến, nói với anh là đã có kết quả điều tra.“Thảo luận trong văn phòng rất bất tiện, chúng ta tìm một nơi bên ngoài để nói.” Lý Trường Nhạc không đem kết quả nói ngay cho Tiêu Lỗi. “Được, vậy lát nữa gặp.” Tiêu Lỗi hẹn Lý Trường Nhạc thời gian và địa điểm gặp mặt, vừa rồi tâm trạng còn lo sợ giờ lại cảm thấy thoải mái kỳ lạ. Mặc kệ thân phận Lâm Yến Vũ như thế nào, trong lòng anh cũng đã xác định được một số điều nhất định. Tình yêu đôi khi đó là những trang tâm sự buồn, những dòng tâm sự trải dài xuyên suốt một chặng đường, biết được khi nào ta sẽ lạc lòng trong bể nhân duyên. Nỗi đâu vì tình không nỗi đau nào giống nỗi đau nào, những cuối cùng cũng đau quặn vào trong tim. Truyện Thiên Nga Đen Bị Phản Bội là những lời tự sự đến nhói lòng, là chút buồn, phảng phất vị thời gian khiến lòng ta xao xuyến, một truyện ngôn tình đầy màu sắc như một lăng kính vạn hoa trong tình yêu. Nếu như thiên nga đen lạnh lùng gặp gỡ đại ma đầu tàn bạo. Trước mặt người khác họ là một đôi vợ chồng mô phạm, sau lưng lại là bạn trên giường tốt nhất, nhưng không phải là hạnh phúc giai ngẫu. Anh lấy cô chỉ vì nghe theo mệnh lệnh của ông ngoại, anh yêu em gái của cô, cô đã sớm biết. Hôn nhân của bọn họ không có tình yêu làm cơ sở, chỉ vì lợi ích của hai nhà, cô cũng hiểu được... Mà cô, một con thiên nga đen lãnh khốc vô tình, cả đời không thể nào có được hạnh phúc, cô càng hiểu rõ; điều duy nhất cô không rõ chính là anh luôn miệng nói muốn cùng cô đi suốt một đời. Đại ma đầu này đang nghĩ cái gì, cô không hiểu cũng không muốn hiểu. Hai người biểu hiện ân ái, thực tế là giả tạo thôi, điều này không phải đã ước định rõ sao? Vậy anh giận dỗi lại còn giống như kẹo singum bám dính lấy cô, cùng cô đi làm là thế nào? Nhưng mà cô thừa nhận, ma đầu kia tuy ác liệt ngoài mặt nhưng lại rất tri kỷ. Nhân viên trong công ty làm khó cô, anh không suy nghĩ đã bảo hộ cô, giận dữ vì cô lập uy. Cô suýt bị người đẩy xuống lầu, anh vừa nghe đã tức giận, muốn đem đầu sỏ gây ra đánh chết. Có người cố ý lái xe xông tới cô, anh không để ý nguy hiểm, xả thân che chở cho cô!!! Đại ma đầu rốt cuộc bị sao vậy? Đầu óc bị vô nước hay bị chập mạch rồi? Tốt với cô như vậy, quấy nhiễu lòng cô, bảo cô làm sao đóng giả vợ chồng với anh được đây.. Tình yêu này đến cuối cùng là gì, đọc truyện để cảm nhận, để chiêm nghiệm, để hiểu và để rộng mở trái tim. Đọc để yêu nhiều hơn, sống thoáng hơn và nghĩ cho mình một chút lại hoài niệm một ít về những ngày cũ đã qua... Đọc và đọc... Bạn cũng có thể theo dõi những truyện khác ngọt ngào như Hoa Hồng Sớm Mai , Tường Vi Đêm Đầu Tiên ,... Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Thiên Nga Đen Bị Phản Bội! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Cách Tuần Phủ Lừa Thê Ký Thu Phú Quý Ký Thu Phú Qúy Ký Thu Tổng Tài Yêu Thủy Tinh Thiên Nhan Bí Mật Của Định Mệnh Lâm Mĩ Thi Kiếp trước em đã chôn cất cho anh Tập 1 + 2 Tào Đình Bước vào phòng trưng bày, Tiêu Lỗi nhìn thấy tủ trưng bày đặt Thiên Nga Đen pha lê giữa đại sảnh bị bể nát, đầu thiên nga không thấy đâu, thân thể vỡ thành nhiều mảnh, vài cái bàn chỗ quầy cà phê bị ném ra xa, hai người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, có vài người đứng bên cạnh họ, vừa thấy cũng biết không phải là người lương thiện."Đã xảy ra chuyện gì?" Tiêu Lỗi đứng ở bên cạnh Lâm Yến Vũ và nhân viên phòng tranh Tuyết Nhi hỏi. Lâm Yến Vũ nói "Họ chê thái độ của nhân viên chúng ta không tốt, muốn gây sự". Thật ra thì không cần cô nói, Tiêu Lỗi vừa nhìn tình hình thế này cũng đoán được một nửa. Chung quanh đây có vài phòng triển lãm tranh, phòng tranh của Lâm Yến Vũ coi như là mới mở, bởi vì có quan hệ với Tần Tuyển, nên kinh doanh không tệ, đắc tội với đối đàn ông mập mạp đeo một sợi dây chuyền vàng to bản ngồi trên ghế sô pha, dáng người có chút giống một diễn viên hài nổi tiếng, đôi mắt híp lại, không ngừng đánh giá Lâm Yến Vũ, nói một cách khó hiểu "Muốn nói như thế nào? Không nói rõ ràng, chúng tao sẽ không đi".Hắn còn tưởng rằng Lâm Yến Vũ gọi đến cái dạng cứu binh gì, ai dè lại là một tên quân nhân, không mang quân hàm cầu vai, không nhìn ra là cấp bậc gì. Nhìn anh ta, tuổi rất trẻ, tướng mạo rất anh tuấn, có vẻ chỉ là một tên mặt trắng dễ nhìn, tên mập không để Tiêu Lỗi ở trong Lỗi nhìn lướt qua miếng thủy tinh trên đất, Tuyết Nhi ghé vào tai anh nói "Lâm tiểu thư mời hắn uống cà phê, mong hắn bớt giận, nhưng đưa một ly thì hắn đập một ly, rõ ràng là tới để gây sự".Tiêu Lỗi cười lạnh, chậm rãi tiến lên một bước, ngón tay tùy ý chỉ vào tên mập "Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là cút khỏi đây, hai là bảo đại ca của ngươi đến đây".Ô hô, tên tiểu tử khá điên, tên mập cùng mấy tên còn lại nhìn nhau cười to, cười đủ, tên mập đứng lên nói "Hôm nay các ngươi không giải quyết chuyện này cho tao, ngày mai chúng tao lại đến, xem các ngươi làm thế nào để xử lý nó"."Cho các ngươi cơ hội để đi, không đi phải không? Được, vậy thì khỏi đi nữa". Tiêu Lỗi nhàn nhã, gọi một cú điện thoại. Mười lăm phút sau, có khoảng mười quân nhân đến, đều không có quân hàm cầu vai, nhưng khi nhìn thấy cách đi thì biết họ được huấn luyện tốt."Lỗi, chuyện gì vậy, mấy anh em đang đánh bài". Người đàn ông cầm đầu vừa vào phòng liền la hét. Áo sơ mi trắng trong quần lính màu xanh lục còn hơi nhăn nheo, trong tay đang kẹp nửa điếu thuốc lá, trang phục này hơi lạ, có vẻ như là chưa kịp thay quần áo liền chạy tới. Nhưng khuôn mặt của anh ta, làm cho người ta vừa thấy liền khó đẹp! Tuyệt đối là một người đẹp trai chết người. Anh vừa đi vào, người trong phòng chưa từng gặp qua một người như anh, cả nam lẫn nữ đều ngạc nhiên, tại sao lại có người đàn ông xinh đẹp như vậy, khuôn mặt mang theo yêu khí tà mị, nhưng tuyệt nhiên không giống phụ nữ, ngược lại là một người đàn ông chân chính chí khí và lỗi thôi, lại tới một tên mặt trắng. Tên mập ngồi trên ghế sô pha nhìn bọn quân nhân quê mùa bụi bặm này, có chút khinh thường, lại có chút suy nghĩ kỳ lạ. Hắn không biết, đám người kia đánh bài suốt đêm, là ở trên bàn bài bị kêu Diệp Tiểu Hàng nhận được điện thoại của Tiêu Lỗi, đang ở gần đó, liền dẫn theo toàn bộ bài hữu đến. Vừa nhìn thấy tình hình trong phòng tranh, Diệp Tiểu Hàng liền đoán ra ngay, cố ý chậm rãi nhìn Tiêu Lỗi cười nói."Mấy vị, ra ngoài luyện tập một chút". Tiêu Lỗi nhìn về phía nhóm của tên mập bĩu môi, ra hiệu bọn họ đi ra bên ngoài. Một thủ hạ của tên mập thấy tất cả đều là quân nhân, có chút sợ, muốn gọi điện thoại, Diệp Tiểu Hàng đi lên trước không khách khí đánh nhẹ vào tay hắn, điện thoại trong tay bị rơi xuống đất, thủ pháp gọn gàng mau lẹ, làm cho đối phương căn bản không chống đỡ mập lúc này mới có chút hoảng sợ, nhưng sợ thì có ích lợi gì, ai biểu hắn gặp phải người không nên chọc vào. Tiêu Lỗi gật đầu một cái, mọi người lập tức tiến lên đem tên mập và cả nhóm người của hắn lôi đi ngoài, không quanh co, trực tiếp đánh phủ Yến Vũ cùng đi ra ngoài xem, thấy bên ngoài dừng ba bốn chiếc xe Jeep quân dụng, biết có chuyện không ổn, kéo Tiêu Lỗi "Các anh định làm gì?". "Không có gì, chỉ là luyện tập một chút. Các cô vào trong phòng tranh quét dọn sạch sẽ, nhanh chóng đóng cửa đi. "Tiêu Lỗi thờ ơ cho biết”."Người đàn ông đó là ai vậy?" Lâm Yến Vũ chỉ Diệp Tiểu Hàng. Nhìn anh ta quen mặt, nhưng lại không nhớ ra là ai. Tiêu Lỗi cười nhẹ "Em không nhớ anh ta? Lần trước dùng cơm anh ta cũng có đi, là Diệp Tiểu Hàng".Diệp Tiểu Hàng! Lâm Yến Vũ Tâm giật mình. Chả trách trông quen mặt, thì ra là anh ta. Tiêu Lỗi thấy cô cúi đầu, vỗ nhẹ lên vai cô, ôn hòa nói "Nhanh trở lại đi". Lâm Yến Vũ xoay người đi, phân phó nhân viên phòng tranh dọn dẹp mảnh thủy tinh trên đất cho sạch sẽ, đóng cửa Lỗi và Diệp Tiểu Hàng đưa băng nhóm của tên mập đến một bãi tập bắn bia ở quân khu Bắc Kinh, đem bọn họ toàn bộ trói thành bia ngắm thịt người, tên mập cùng người của hắn sợ tới mức tè ra quần, thét chói tai như heo bị chọc tiết, kêu cha gọi Lỗi mang kính bảo hộ quang lọc đứng xa 25 mét, lấy một khẩu súng, nhắm về phía nửa thân trên của tên mập, tên mập nghe một tiếng súng nổ, ngay sau đó trên người giống bị va chạm kịch liệt, nghĩ là mình bị trúng đạn, trước mắt tối sầm hai chân run run, sợ đến nỗi ngất đi."Ha ha, tên mập chết bầm bị dọa ngất". Diệp Tiểu Hàng sợ thiên hạ còn chưa loạn cười to, cầm súng nhắm vào một mục tiêu khác. Bọn họ đã sớm mặc áo chống đạn cho những tên này, chỉ cần không phải là súng máy hạng nặng, áo chống đạn sẽ không bị xuyên thủng bởi súng lục bình thường. Đều là người từ nhỏ đã nghịch súng, bọn họ biết nên bắn ở chỗ Lỗi quay đầu nói với một anh lính "Đánh thức tên mập kia tỉnh lại, không thể để hắn được dễ chịu như vậy". Anh lính cầm một ống nước dài bằng plastic mềm phun về phía tên mập, xối tên mập ướt sũng, tên mập bị cột nước dội thẳng vào, tỉnh lại, cầu xin tha thứ "Tha cho tôi, quân gia, ông nội, các ngài giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi, tôi có mắt như mù, tôi chỉ lấy tiền để sống mà thôi, tôi là 250 nghĩa là thằng ngu, đồ ngốc, các ngài tha cho tôi"."Ai là ông nội của ngươi, ta lại không phải họ Tất, cháu à, ông đây của ngươi mang họ Diệp". Diệp Tiểu Hàng cười lớn, cầm lấy súng nhắm thẳng về phía tên mập, tên mập lại bị dọa ngất đi lần nữa."Mới như vậy đã sợ, thật không thú vị". Diệp Tiểu Hàng có chút thất vọng. Tên mập chết bầm này khi thấy anh ta thì ánh mắt có chút ý tứ dâm tà, anh ta đều nhìn ra, biết trong cái não heo của hắn không chừng đang suy nghĩ chuyện bẩn thỉu, nên Tiêu Lỗi vừa nói điểm cho bọn họ chút màu sắc để xem, anh ta lập tức bảo tài xế lái xe đến trường bắn Lỗi hừ lạnh "Không tiền thì có thể đi bắt nạt phụ nữ à? Dám đập phá phòng tranh gây rối, gặp phải nó như gặp phải một cái mụn mủ". "Còn có trò nào khác vui hơn không, đã lâu không có trò cười rồi, có điều nhanh quá nên chưa nghĩ ra phải chơi như thế nào". Một khi Diệp Tiểu Hàng nổi lên ý xấu, không chơi cho đã thì không bỏ qua. Tiêu Lỗi nói "Anh đã sai người chuẩn bị một số thuốc, rót hết vào miệng bọn chúng, đủ cho chúng HIGH đến sáng mai"."Ai uy, anh thật hư hỏng nha, thật là mẹ nó đen tối, khó trách mọi người nói, trong bốn thiếu gia ở Bắc Kinh này không thể đắc tội nhất chính là hai người một là anh, người còn lại chính là anh trai em". Diệp Tiểu Hàng biết rõ chiêu mà Tiêu Lỗi dùng để chỉnh đốn kẻ ăn hại, coi như nhóm người của tên mập kia gặp xui xẻo, hoa cúc tàn, đất tan hoang là còn nhẹ."Nếu anh của cậu ở đây, bọn họ sẽ thảm hại hơn nhiều. Mấy năm nay Tiểu Phảng kiềm chế hơn rất nhiều, chứ mấy năm trước ai cũng sợ anh ta". Tiêu Lỗi lạnh nhạt nói, quét qua nhóm người kia một cái, xoay người đi."Anh định đi đâu à?" Diệp Tiểu Hàng thấy anh định rời khỏi, cảm thấy hơi lạ. Bọn họ mang người đến, chẳng lẽ anh không muốn tự mình xử lý mấy tên đó? Tiêu Lỗi quay đầu lại "Anh còn có chút việc gấp, đám người kia giao cho cậu dọn dẹp sạch sẽ, hãy hỏi rõ ràng kẻ đứng sau bọn chúng"."Không thành vấn đề". Diệp Tiểu Hàng đáp rõ ràng. Tiêu Lỗi nhớ tới cái gì, đi vài bước lại quay đầu nói "Đừng làm chết người, bọn cá tôm lâu la không đáng phải chơi lớn". "Anh yên tâm, không rắc rối đâu, trừ phi bọn chúng tự tìm cái chết". Diệp Tiểu Hàng phất tay, mấy anh chiến sĩ đem đám người kia từ trên bia ngắm kéo Lỗi lái xe đi tìm Lâm Yến Vũ, xem chừng cô đã rời phòng trưng bày, anh trực tiếp lái xe đến nhà cô. Có chuyện anh phải hỏi cô cho rõ, thậm chí không thể chờ đến ngày hôm Yến Vũ nghe được tiếng chuông cửa, từ mắt thần trên cửa nhìn ra ngoài, thấy Tiêu Lỗi đứng ở ngoài cửa, trong lòng có chút thấp thỏm, giờ cũng hơn mười giờ, anh ta tới làm điện thoại cho anh ta "Thật ngại quá, bây giờ quá muộn rồi, không tiện mời anh vào nhà". Tiêu Lỗi nói "Tôi có chuyện muốn hỏi em". "Hôm khác đi, hôm nay thật sự đã quá muộn". Lâm Yến Vũ không thể giải thích được cảm giác căng thẳng này, chần chừ không chịu mở cửa."Không được! Dù thế nào thì tôi cũng phải nói ngay bây giờ, em không mở cửa cho tôi, tôi sẽ không đi. Em biết tôi có rất nhiều cách để vào, nếu như em không muốn gây ra tiếng động lớn thì hãy mau mở cửa cho tôi". Tiêu Lỗi đứng ở bên ngoài, không đạt mục đích thì không bỏ Yến Vũ do dự một lát, nghe chuông cửa vang không ngừng, sợ quấy rầy hàng xóm, đành phải cắn răng mở cửa. Cửa mở ra một khe hẹp, cô thử nghiêng nửa bên đầu nhìn Tiêu Lỗi, muốn xác định xem anh ta có nguy hiểm hay không, ngạc nhiên thấy anh ta dùng ánh mắt nóng bỏng để nhìn lẽ trước đó có người gây chuyện đã dọa đến cô, nên mới dùng vẻ mặt phòng bị để nhìn anh, Tiêu Lỗi hơi buồn cười, đóng cửa lại, đi theo sau lưng Lâm Yến Yến Vũ cố tự trấn định cảm xúc, muốn làm cho không khí thoải mái một chút, hỏi anh ta "Anh có muốn uống chút gì không?" Tiêu Lỗi lắc đầu "Tôi không muốn uống gì hết, chỉ cần em thành thực trả lời tôi một số câu hỏi". Vẻ mặt của anh không giống như đang đùa, nên Lâm Yến Vũ cũng không hỏi nhiều nữa, ngồi vào ghế sô Lỗi thấy cô có chút bồn chồn lo lắng, đi thẳng vào vấn đề "Chuyện ngày hôm nay, tại sao em không gọi điện cho Tần Tuyển, mà lại gọi cho tôi trước?" Lâm Yến Vũ hơi sửng sốt, không ngờ tới anh ta sẽ hỏi như vậy, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lý do nào, chậm rãi nói "Tần Tuyển đang ở nước ngoài, tìm anh ta không tiện lắm"."Nhưng em nên biết, trường hợp hôm nay chỉ cần một cú điện thoại của anh ta là có thể giải quyết, hơn nữa trước khi anh ta ra nước ngoài không thể nào không sắp xếp cho em mọi việc, chắc chắn anh ta đã nói với em, gặp phải chuyện nào thì nên đi tìm ai". Tiêu Lỗi không hài lòng với câu trả lời của Lâm Yến Vũ, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, dường như muốn nhìn xuyên qua những suy nghĩ thực sự trong nội tâm của cô."Tính khí của anh ấy không được tốt, tôi không muốn anh ấy vì chuyện bé như vậy mà xé ra to, việc kinh doanh là phải hòa khí sanh tài". Đối mặt với chất vấn của anh, Lâm Yến Vũ bình tĩnh giải thích. Nhưng trong lòng cô không thể nào bình tĩnh được, cô cũng không thể nào giải thích được tại sao khi gặp phải chuyện thì người đầu tiên nghĩ đến lại là anh Lỗi cười lạnh, nhưng một chút ý cười trên mặt cũng không có "Sợ anh ta chuyện bé xé ra to, nhưng lại không sợ tôi chuyện bé xé ra to sao? Vạn nhất tôi so với anh ta càng thiếu kiên nhẫn hơn, không biết chuyện bé này xé ra to đến mức nào?"Lâm Yến Vũ dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Tiêu Lỗi đến gần cô, mặt của hai người chỉ cách nhau mấy tấc, nhìn chằm chằm vào mắt cô "Nói cho tôi biết, đến tột cùng em là ai?""Đương nhiên tôi là chính tôi”. Lâm Yến Vũ cũng không bị ánh mắt bức người của anh ta áp đảo, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. "Em không phải! " Tiêu Lỗi tận lực hạ thấp giọng, giọng điệu không thể chối cãi. Phải thừa nhận rằng, cô trả lời vô cùng khéo léo."Vậy anh cảm thấy tôi là ai?" Giọng nói của Lâm Yến Vũ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, khoanh tay nhìn Tiêu Lỗi. Nhưng Tiêu Lỗi nhìn thấy tư thế tự vệ của cô, ý cười trên môi trở nên hơi mập mờ "Em là ai trong lòng em biết rõ, tôi có rất nhiều cách để làm cho em thừa nhận. Tốt lắm, hôm nay đã rất muộn, không quấy rầy em nghỉ ngơi, thiên nga đen bằng pha lê ở phòng trưng bày đã bị vỡ, tôi sẽ đặt làm lại cho em”."Không cần, tôi có thể liên lạc với đại lý cấp cho tôi cái mới”. Lâm Yến Vũ từ chối. Tiêu Lỗi coi lời nói của cô như gió thoảng qua tai, quay lại nói "Hai ngày nữa sẽ đem đến phòng tranh cho em”."Cái người này!" Lâm Yến Vũ không thể nhịn được nữa. Rốt cuộc anh có nghe được lời của cô hay không, hoặc là không thèm chú ý đến nó. Tiêu Lỗi đứng lại ở cửa, nắm tay của cô, động tình nói "Trên người em khẳng đã xảy ra rất nhiều chuyện mà tôi không biết, tôi có đủ kiên nhẫn, từ từ sẽ biết hết thảy. Tôi không quan tâm trước kia em là người nào, quan trọng là trong lòng tôi đã xác định em là ai”.Lâm Yến Vũ âm thầm nhìn anh, muốn rút tay về, nhưng anh ta nắm tay cô thật chặt, sức lực của cô căn bản không làm được gì”.Buông tôi ra!" Cô dùng sức rút tay về. "Tôi không cho phép em rời khỏi tôi, đã mất đi một lần, tuyệt đối sẽ không để mất đến lần thứ hai”. Thần sắc Tiêu Lỗi trông tự nhiên nhưng biểu hiện như không thể nghiêm túc hơn."Tôi không phải là Diệp Mộ Tình, càng không phải là thế thân của cô ấy, anh muốn tìm người thay thế thì hãy tìm một người khác, đừng có quấy rầy tôi!" Cuối cùng Lâm Yến Vũ không thể kiểm soát được cảm xúc, tức giận tăng cao âm Lỗi nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, ngay cả vẻ mặt tức giận cũng giống hệt Mộ Tình, mỉm cười "Làm sao em biết tên cô ấy là Diệp Mộ Tình, tôi không nhớ tôi đã đề cập qua tên của cô ấy”.Lâm Yến Vũ đóng băng tại chỗ, không cam lòng "Anh đã từng nói, do anh quên mà thôi. Tốt lắm, sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, anh đi mau, nếu anh không đi tôi sẽ gọi điện thoại cho Tần Tuyển”. "Em cứ việc gọi, tôi lại không sợ anh ta”. Tiêu Lỗi nói xong lời này, mở cửa rời cô tức giận thế nào, anh đều không quan tâm, sau khi đóng cửa lại, cô chạy đến bên cạnh ghế sô pha nơi anh đã ngồi trước đó dùng sức đánh vào, đánh đến tay đều đỏ, mệt mỏi không còn sức lực mới nằm sấp khi phòng triển lãm bị người đến gây sự, đóng cửa ba bốn ngày, mới hoạt động trở lại. Tiêu Lỗi đặt người ta làm một con thiên nga đen bằng pha lê đã được đưa đến đúng hạn, hình dáng giống hệt như cái trước, nhưng so với cái cũ thì đẹp hơn, vương miện của thiên nga làm bằng vàng nguyên chất, mỏ làm bằng ruby, thêm vào một tá ngọn đèn, tỏa ra ánh sáng rực rỡ."Nhận được hàng chưa?" Tiêu Lỗi gọi điện thoại cho Lâm Yến Vũ. "Nhận được rồi”. Lâm Yến Vũ trả lời rất đơn giản, dường như không muốn nhiều lời với anh ta."Tôi đặt nhà máy làm việc ngày đêm không nghỉ, trong vòng ba ngày phải làm cho xong, em xem, hiệu quả làm việc của bọn họ cao hơn bình thường”. Tiêu Lỗi đang ngồi trong phòng làm việc, hứng thú trò chuyện cùng cô. "Vâng, cám ơn anh, có khách đến, không nói với anh nữa”. Lâm Yến Vũ muốn ngắt điện thoại."Vậy em hôn tạm biệt tôi đi”. Anh nói."Anh bị bệnh à!" Cô biết xấu hổ, trong lòng cô mắng hắn, thật là không thèm bận tâm đến ý tứ của anh Yến Vũ để cho nhân viên phòng tranh mang thiên nga pha lê đặt lại vào tủ trưng bày, chỉ có đặt thiên nga pha lê vào đó mới thích hợp. Tuyết Nhi không nhịn được nói "Chị Lâm, thiên nga pha lê lần này thật sự rất đẹp, vương miện cũng là vàng thật”. Lâm Yến Vũ chỉ cười không nói lời Nhi thấy cô không nói lời nào, lén mím môi cười. Hai vị cậu ấm tranh nhau lấy lòng, cô thật sự rất may mắn, Tuyết Nhi cũng không biết thân phận của Tần Tuyển và Tiêu Lỗi là gì, nhưng là một cô gái Bắc Kinh, cô có thể cảm giác được, hai vị kia tuyệt đối đều là nhân vật không tầm giả nói ra suy nghĩ của mình nửa đầu của chương này đơn thuần chỉ là hư cấu, trẻ em không nên bắt chước. Bắc Kinh đầu hạ hơi lạnh, lúc 4-5 giờ sáng, ánh trăng còn tại chân trời, đại viện nhà họ Tiêu tấp nập xe ra nay là cúng thất đầu của ông Tiêu, cán bộ tổng cục lâu năm sáng sớm đã mang theo nhân viên đến nhà an ủi, đồng thời báo cho thân bằng quyến thuộc, lễ truy điệu cùng an tang tại nghĩa trang Cách Mạng Bát Bảo Sơn tất cả đều đã được an bài thỏa Tiêu là thượng tướng 55 năm, chức vị cao nhất từng là Bộ phó Bộ Quốc Phòng, về hưu đã nhiều năm, sớm không màng thế sự, nhưng Đảng không vì nguyên nhân này mà quên từ Trung Ương đến địa phương, lãnh đạo lớn nhỏ không biết đến đây bao nhiêu, lí do đều giống nhau đơn giản là để cho người nhà nén bi thương, Đảng cùng Quốc gia không quên Tiêu lão tướng quân đã vì quốc gia cống hiến. Ngày đó nếu không có ông chiến đấu sinh tử hăng hái thì làm sao có đất nước cho hậu bối của ngày nay, nên Chính Phủ nhất định dùng hết khả năng để xử lý tốt hậu sự của Tiêu lão tướng đạo lý “Người vừa đi trà liền lạnh” thì ai không biết. Tám mươi năm trước, một vị đại nhân vật đang nắm quyền có hiềm khích với Nhà họ Tiêu nên phái con trai trưởng Tiêu Tử Hoa đến quân khu Thẩm Dương, cả nhà điều ra khỏi Bắc Kinh; cho đến kia vị đại nhân vật kia chết đi, thế lực của Nhà họ Tiêu mới lại dần dần được khôi phục. Đến đời Tiêu Lỗi, tuy khó được huy hoàng như xưa, nhưng chung quy cũng tạo ra được chút thành Lỗi ở trong phòng hơi buồn, nên ra hoa viên hút 1 điếu thuốc, thuận tiện nhìn xem sắc trời. Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa nhỏ đến mưa vừa, xem ra mưa sẽ đến rất nhanh, trong không khí có thể cảm giác được mưa bụi ẩm ướt. Tiêu Lỗi gọi điện xong, trở về phòng thay quần áo, đưa ông nội đoạn đường cuối cùng. Thân là cháu đích tôn, anh còn nhiều việc cần phải giờ, lục tục có xe hơi cao cấp tiến vào bãi đỗ xe công cộng của nghĩa trang. Tổ nhân viên làm việc ở hiện trường lễ tang bận tối mày tối mặt, vốn dĩ đây chính là trường hợp đại nhân vật tập hợp mà trời lại đổ mưa âm u, khiến hiện trường cho chút loạn, nhưng nhân viên công tác ở đây đều được huấn luyện tốt, nên rất nhanh sắp xếp chỗ để xe, không để chậm trễ mỗi một vị khách. Đại sảnh lễ tang đầy vòng hoa, ở cửa có chuyên gia phụ trách phát bông hoa trắng cài áo cho khách đến phúng viếng. Lúc đầu còn có chút tiếng động xôn xao nhưng đến khi lãnh đạo Trung Ương đến thì hiện trường thì nhất thời trang nghiêm. Trong đại sảnh, trừ bỏ nhạc tang lễ, cũng chỉ có thể nghe được tiếng chụp ảnh của các phóng đến viếng cúi đầu 3 cái, chính là để an ủi người nhà. Tiêu Lỗi cùng cha là Tiêu Tử Hoa đại diện Nhà họ Tiêu đứng bên cạnh bắt tay với từng người. Ước chừng trong nhiều giờ sau khi mọi người rời đi thì Tiêu Lỗi mới có cơ hội thẳng Tiêu ra đi thanh thản, không phải chịu khổ sở gì. Đã trải qua chiến tranh triền miên, dù là lúc đang hấp hối cũng không chút sợ hãi mà còn đốc thúc con cháu tiến lên, không được để tổ tiên mất mặt. Nay ông nằm trong quan tài xung quanh là vạn bụi hoa, thân bao trùm cờ Đảng, khóe miệng còn giống như lộ vẻ tang lễ xảy ra chút vấn đề về việc đặt Cờ đảng hay quân kỳ ở trên gây tranh cãi, cuối cùng Tiêu Lỗi chọn cờ Đảng. Anh có nghe ông nội nói qua, đầu tiên là Đảng viên, tiếp theo mới là quân nhân, quân kỳ vĩnh viễn phải đi theo sau cờ Đảng. Đứa cháu này khi ông nội còn sống rất hiểu ông, bởi vậy mọi người nghe anh nói như vậy, cũng liền nhất trí ý kiến sao lại nghe anh? Vì mọi người đều biết rằng, Tiêu Lỗi tuy rằng tuổi trẻ, nhưng là người nổi tiếng trong Đảng, đúng là trò giỏi hơn thầy, Tiêu Tử Hoa tuy rằng là phó Tư Lệnh quân khu Bắc Kinh, nhưng kỳ thật đã sớm lui về ở ẩn, người chủ trì đại cục ở nhà họ Tiêu là Tiêu Lỗi. Trong mưa, nghĩa trang thoạt nhìn vắng vẻ, Tiêu Lỗi tiễn một vị lãnh đạo ra xe, gật đầu ra hiệu cho tài xế lái xe đi làm nước bắn lên tung lúc vô ý, anh ngẩng đầu nhìn, thoạt thấy một thân ảnh màu đen, anh cả kinh thiếu chút nữa đứng thẳng không được. Lại nhoáng lên một cái, bóng dáng kia biến mất, nhưng mà trong lòng anh kích động không sao có thể là cô? Tại đây, trước mắt làm sao có thể xuất hiện bóng dáng của cô? Tâm Tiêu Lỗi co rút đau đớn kịch liệt, có lẽ là trong mấy ngày qua quá bận rộn cho lễ tang, ưu tư cùng mệt nhọc quá độ, thế cho nên xuất hiện ảo đối không có khả năng là cô, mình nhất định là hoa mắt, đem thân hình tương tự nghĩ lầm là cô. Nhưng là vì sao, trong lòng có một loại cảm giác kỳ quái, như là nhất định bóng dáng kia không phải chính mình nhìn lầm, mà là cô thật sự xuất hiện ở trước mắt anh."Anh... Cha gọi anh đấy, anh em họ Diệp đến, đúng rồi, còn có vài vị họ Trình nữa." Tiếng của Tiêu Miểu từ sau vang lên. Tiêu Lỗi lúc này mới lấy lại tinh thần, đi về hướng đại sảnh tang lễ. Trong nháy mắt, anh lại thấy bóng dáng quen thuộc màu đen kia. Lần này anh tuyệt không nhìn lầm, đó là cô gái mặc váy dài màu đen mà anh cả đời không quên được. Diệp Mộ Tình! Người đã chết 4 năm, cớ sao lại xuất hiện ở trước mặt anh."Miểu Miểu, em xem kia có phải Mộ Tình hay không?"Tiêu Lỗi kích động cầm lấy tay em trai mình hỏi. Tiêu Miểu theo tầm mắt của anh trai nhìn về phía đại sảnh tang lễ đông người, nào có thấy bóng dáng Diệp Mộ Tình, không có khả năng này, cánh tay bị nắm đến đau nhức, nhịn không được kêu khổ“Anh, đừng dọa người được không, chị Mộ Tình đã chết 4 năm, cử chỉ thật là điên rồ!”. Tiêu Miểu nhủ thầm, lấy tay anh mình ra và quay người Mộ Tình đã chết 4 năm, nhưng anh trai anh cho tới bây giờ vẫn nhớ cô không quên, mọi người đều biết. Hôm nay là lễ tang ông nội, anh cũng không cần nói chuyện đáng sợ như vậy, chuyện người chết sống lại chỉ có thể phát sinh ở trong phim mà thôi. Tiêu Miểu cảm thấy anh trai nhất định là lo trăm việc trước sau mệt muốn chết rồi nên mới có thể nói mê sảng như Lỗi đuổi theo vài bước, lại không thấy bóng dáng kia đâu nữa. Chẳng lẽ thật sự anh đã nhìn lầm? Anh có chút mơ hồ, nếu không phải cô, như thế nào bóng dáng lại giống đến như vậy? Mộ Tình múa ballet đã mười mấy năm, dáng đi của cô người bình thường căn bản không thể bắt chước đứng lại tại chỗ day day thái dương, có lẽ là sự thật, có lẽ thật sự là nhìn nhầm, mới có thể đem một người giống cô nhìn thành cô. Cô đã chết, đã chết rồi sẽ không trở về nữa, trong lòng anh không ngừng nhủ thầm, buộc chính mình nhận nhìn sự thật tàn khốc này. Tựa như bốn năm trước khi nhận được tin cô chết, anh đã tự thôi miên mình cũng giống như Tiêu Lỗi đi đến linh đường, nhìn thấy anh em Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hàng đang cúi đầu 3 cái trước di thể liền đi qua đó. Diệp Tiểu Phảng nhìn thấy anh, cùng anh bắt tay "Hãy nén bi thương! Ông nội của anh hai ngày nay thân thể cũng không được tốt, anh cùng Tiểu Hàng đại diện ông anh đến an ủi cậu, cha và chú của bọn anh chốc lát sẽ đến."Đều là anh em, không cần phải để ý lễ tiết, Tiêu Lỗi kéo Diệp Tiểu Phảng sang một bên, nói nhỏ "Em vừa mới nhìn thấy một người trông giống Mộ Tình." Trong nháy mắt, mặt Diệp Tiểu Phảng kinh ngạc đến biến dạng, đang ở linh đường mà nói chuyện này, quả thực là đang khảo nghiệm trái tim, rốt cuộc anh ta cũng trấn định, biểu tình khôi phục rất nhanh, an ủi Tiêu Lỗi "Lỗi, chúng ta đều là quân nhân, không tin chuyện quỷ thần, Mộ Tình cùng cô của anh đều đã chết ở Anh, tự anh đã qua đó làm thủ tục, thi thể đều bị nổ tung không ra hình dạng, không có khả năng xảy ra kỳ tích." Nói đến việc này mà đau lòng. Mẹ của Diệp Mộ Tình là Diệp Hinh Nhiên cũng là cô ruột của Diệp Tiểu Phảng, là cô con gái duy nhất của Diệp Nhất Dân tướng quân. Năm đó, Diệp Hinh Nhiên nổi tiếng là người vô cùng xinh đẹp, là vai chính của đoàn múa ballet quốc gia, người theo đuổi bà chật cả cổng nhà họ Diệp, nhưng ai cũng không lọt vào mắt một người tâm cao khí ngạo như bà, không hiểu tại sao cuối cùng lại sinh ra một bé thập niên 80 của thế hệ trước, tư tưởng phong kiến bảo thủ, chưa kết hôn mà đã có con là chuyện làm gia tộc hổ thẹn, thiên hạ gièm pha. Vì thế, Diệp Nhất Dân vô cùng tức giận, buộc bà phải đoạn tuyệt quan hệ với người đó và bỏ đứa nhỏ, nhưng tính tình Diệp Hinh Nhiên quật cường giống cha mình, kiên trì muốn sinh đứa bé ra. Do đó, Diệp Nhất Dân tuyên bố cùng con gái đoạn tuyệt quan nhiều năm, Diệp Hinh Nhiên không bước chân vào cửa Diệp gia, một mình dẫn theo con gái Diệp Mộ Tình ngăn cách với người nhà. Cho đến 4 năm trước, bởi vì ống dẫn khí gas phát nổ, bà cùng con gái đã chết ở trong nhà tại Luân Đôn, nước này là điều cấm kỵ ở Diệp gia, tuyệt đối không ai dám đề cập ở trước mặt lão gia. Chỉ có Diệp Tiểu Phảng nghe y tá bảo vệ sức khoẻ trong lúc vô ý đề cập qua, khi lão gia nghe tin tức con gái cùng cháu ngoại chết thì mấy ngày nay hàng đêm không thể ngủ được, luôn nhìn di ảnh người vợ sớm qua đời của mình mà nhắc tên con gái để sám hối, bởi vậy đã đổ bệnh trong thời gian dài. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mà lại chết thảm tha hương, ngẫm lại lòng càng thêm chua của Diệp Mộ Tình là ai, ngoại trừ Diệp Nhất Dân và Diệp Hinh Nhiên, trên dưới Diệp gia đều không ai biết. Mà ngay cả Diệp Mộ Tình cũng không biết, cô từng nói với Tiêu Lỗi vô số lần rằng nếu cha cô trở về tìm cô, cô khẳng định không nhận ông ta. Nhưng Tiêu Lỗi biết, làm sao cô có thể không nhận cha, từ nhỏ đến lớn, hy vọng của Mộ Tình chính là có cha."Có thể là em nhìn lầm rồi." Giọng nói Tiêu Lỗi khàn khàn trầm thấp. Tiêu Miểu không thấy, Diệp Tiểu Phảng cũng không thấy, mà chỉ có anh thấy, ngẫm lại có thể là anh đã tưởng niệm đến phát điên, mới có thể nhìn lầm người. Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, chuyện mượn xác hoàn hồn là không thể tưởng tượng được.“Chờ qua tang sự 2 ngày, chúng ta cùng nhau họp mặt, Tuyển từ Mỹ đã trở về, chúng ta tụ họp đánh vài ván, đến lúc đó cậu cũng đi đi." Diệp Tiểu Phảng giống như một người anh cả vỗ lưng Tiêu Lỗi. Trong nhóm 8 người anh ta là lớn tuổi nhất, uy vọng cũng cao nhất, anh ta mời dùng cơm mà không đi tức là không nể mặt."Đi chứ, đến lúc đó chúng ta liên thủ, làm cho Tuyển cũng phải mất mặt." Tiêu Lỗi tiễn Diệp Tiểu Phảng và Diệp Tiểu Hàng ra cửa, bàn bạc về chuyện họp mặt với Diệp Tiểu Tiểu Phảng lên xe, sóng vai ngồi cùng Diệp Tiểu Hàng, quay kính xe xuống nhìn thoáng ra bên ngoài, trong nghĩa trang người đến viếng tập nập không có gì khác lạ. Làm sao ban ngày có thể gặp quỷ được, khẳng định hơn phân nửa là ảo giác. Nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của Tiêu Lỗi, Diệp Tiểu Phảng thở dài."Ngày giỗ cô và Mộ Tình sắp đến, lúc đó đừng quên nhắc nhở anh đi tảo mộ." Diệp Tiểu Phảng nói thầm với em trai Diệp Tiểu Hàng. Diệp Tiểu Hàng ngạc nhiên hỏi "Tại sao bỗng nhiên anh nói như vậy?""Thấy cảnh sinh tình thôi." Cảm xúc của Diệp Tiểu Phảng chỉ thoáng qua nên người bên cạnh không phát hiện. Diệp Tiểu Hàng liếc mắt, đoán không ra tâm tư của anh điểm Diệp Hinh Nhiên bỏ nhà đi, Diệp Tiểu Hàng còn nhỏ, từ đó đến nay cũng không gặp mặt, bởi vậy đối với người cô này không có ấn tượng, cũng chưa từng gặp mặt Diệp Mộ Tình. Khi đó Diệp Tiểu Phảng đã lên tiểu học, anh còn nhớ rõ Diệp Hinh Nhiên rất thích trẻ con nên thường xuyên mua đồ chơi cùng đồ ăn vặt cho khi lễ truy điệu kết thúc, chỗ nào Tiêu Lỗi cũng không đi, trực tiếp lái xe về nhà. Trong phòng, anh yên lặng mở ngăn kéo, lấy ra một khung hình tinh xảo, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người con gái trong ảnh gái cười rực rỡ như vậy, lại sớm âm dương cách biệt. Ngón tay búng một cái, tàn thuốc rớt một khối trên mặt cô, Tiêu Lỗi cười nhàn nhạt, lau sợ nhất ngửi thấy mùi khói thuốc, lúc hai người ở cùng một chỗ anh cũng chưa bao giờ hút thuốc, thói quen hút thuốc là sau khi cô qua đời mới hình thành. Ngày đó, anh thống khổ tột cùng, cả đêm ngủ không được, cứ nhắm mắt lại là thấy bộ dạng bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ của cô hướng về anh xin giúp đỡ, cả người đầy máu thịt, không thấy rõ khuôn thấy được đáy mắt có chút lệ ướt át, Tiêu Lỗi đem khung hình một lần nữa bỏ vào ngăn kéo, không muốn mãi đắm chìm trong truyện cũ. Thời gian 4 năm đủ để cho anh nhận ra được sự thật là cô không còn trên cõi đời nữa, nhưng vết thương trong lòng vẫn không thể lành. Có lẽ là lúc nên thanh tỉnh lại, anh yên lặng tự nói với chính mình, đi ra khỏi phòng chào đón Tần Tuyển, lần tụ họp này được an bài ở một nhà hàng mới mở tại Bắc Kinh, địa thế khó tìm, nên Tiêu Lỗi lái xe một vòng lớn mới tìm được, đem xe dừng ở dưới vào cửa, đã thấy nữ lễ tân ân cần nhấn thang máy cho khách, Tiêu Lỗi ấn thang máy từ tầng trệt đến tầng anh muốn lên. Ngắm cảnh thang máy theo tầng trệt đi lên cách mặt đất càng xa, Tiêu Lỗi nhìn xuống bên dưới thấy Tần Tuyển lái chiếc Maybach từ ngoài đi vào, dừng xe ở chỗ khá cùng Tần Tuyển không quen thân lắm, chỉ cùng nhau dùng cơm vài lần, đánh qua vài ván bài mà thôi. Diệp Tiểu Phảng mới thân thiết với Tần Tuyển, bởi vậy nên tổ chức tụ họp ở đây để chào đón Tuyển không phải là cán bộ cao cấp, chỉ là một cậu ấm mới nổi, ba hắn Tần Hạc An là đại viên ngoài tỉnh, bất quá mới được điều vào Trung ương mười năm. Trong một cuộc bầu cử phụ gần đây nhất, được đắc cử làm Ủy viên cục chính trị. Nghe đồn, Tần Hạc An làm việc rất nghiêm túc nên tiền đồ rất sáng lạn. Bởi vậy con trai bảo bối của ông ta ở Bắc Kinh cũng dần dần có danh Tiểu Phảng là chủ trì buổi tiệc nên đến sớm nhất, lúc Tiêu Lỗi vào, thấy anh em họ cùng Tạ Vũ Dương, Lý Trường Nhạc và một số bạn hữu quen biết đã ngồi ở một bên đánh bài liền qua đó góp vui. Diệp Tiểu Hàng muốn nhường chỗ cho anh, anh liền khoát tay, tỏ vẻ chỉ muốn đứng lâu sau, Tần Tuyển cùng một cô gái đi vào, mọi người nhìn thấy liền qua đó, không hẹn mà cùng cầm bài trong tay. Những người đang ngồi ở đây đều đã gặp qua vô số người đẹp, nhưng khi nhìn cô gái kia thì có một loại kinh ngạc và không nói nên lời. Không biết phải hình dung ra sao, mọi người chỉ cần thấy cô lẳng lặng đứng ở đằng kia, mà tầm mắt vô thức đã bị hấp dẫn .Bộ dạng cô gái rất xinh đẹp, nhưng ăn mặc có chút không hợp thời. Nhiệt độ trong không khí gần 300C, trong phòng mọi người đều mặc áo ngắn tay, còn cô lại mặc chiếc váy dài tay màu dẫn nhất là thân hình tao nhã của cô, đường cong từ bả vai đến phần eo thon dài vui mắt, sống lưng thẳng, chiếc cổ như tuyết trong suốt phối hợp với váy đen làm nổi bật nét thon gầy trông như cổ thiên nga. Tóc quăn dài mềm mại xõa trên vai, khuôn mặt khéo léo tinh xảo, hai hàng lông mày sắc nét, môi không hồng nhuận nhưng lại có màu hồng nhạt tự nhiên. Toàn thân cô không đeo bất cứ trang sức gì nhưng vì thế mà nổi bật lên khí chất động lòng người, làm cô thoạt nhìn giống như một thiên nga đen tự ánh mắt mọi người chú ý nhưng biểu tình của cô vẫn thản nhiên, im lặng đi theo phía sau Tần Tuyển, nghe hắn giới thiệu mình với mọi người. Chỉ có lúc nhìn Tần Tuyển, biểu tình của cô mới có chút mỉm Lỗi nhìn cô, choáng váng hoa mắt, trên đời sao lại có hai người giống nhau đến vậy? Không thể tưởng tượng nổi! Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô liền muốn kêu lên sợ hãi. Quả thực, dung mạo của cô cùng Mộ Tình là cùng một khuôn đúc ra, nhưng cô lại xem anh như người xa lạ, thái độ lãnh đạm không có biểu hiện gì, làm anh tin tưởng người này không phải Mộ Tình, chỉ là một người giống hệt cô mà tên Lâm Yến Vũ, là bạn gái của Tần giả nói ra suy nghĩ của mình hoan nghênh trùng phùng…

truyen thien nga den